Lưỡng Trọng Thiên – Chương 7 (phần 2)

7.2

Tần Trọng nâng cái chén lên, giơ lên trước mặt Đạm Nguyệt Ngân, yên lặng nhìn Đạm Nguyệt Ngân một lát, Đạm Nguyệt Ngân gần như muốn thốt ra rằng y không nên uống, tim hắn đập như nổi trống, nhưng lúc này môi Tần Trọng đã đụng phải cái chén, chậm rãi uống xuống.

Đạm Nguyệt Ngân phát hiện động tác cùng thần thái của Tần Trọng đều chính trực đến làm cho có loại cảm tưởng dâm loạn, không khỏi vô ý thức nhích đến trước một chút, muốn đem y ôm vào trong lòng, chợt phát hiện ra hành động của mình, hắn cẩn thận lui lại, y chắp tay thi lễ, từ từ nói rằng: “Đạm cung chủ, sau này gặp lại.”

Đạm Nguyệt Ngân lúc này mới nhớ tới rằng hắn đáp ứng chuyện hắn sẽ thả y đi, mặt lạnh lùng, gật đầu. Nhìn Tần Trọng đi ra ngoài, cước bộ thập phần thong thả, hiển nhiên bản thân bị trọng thương, hoàn toàn không có phục hồi như cũ, cho dù không có thôi tình rượu, y cũng kiên quyết vô lực bình yên đi xuống núi.

Chỉ thấy xiêm y trên người y thập phần đơn bạc, dưới làn gió thổi tới, liền có thể nhìn ra dưới xiêm y là khung xương cân xứng, nếu hoàn hồn sớm hơn nửa tháng, với thân thể rắn chắc mạnh mẽ của y, nhất định còn chưa có ra khỏi Yên Phù Cung liền đã bị người kéo dài tới chỗ tối … thế nhưng hiện tại ….

Đạm Nguyệt Ngân gần như lập tức nghĩ tới da thịt y lúc này đã trở nên ảm đạm, cơ thể dần dần héo rút, ngực nhịn không được tê rần, tiến lên phía trước, muốn từ phía sau ôm lấy thắt lưng y, đã nhìn thấy Tần Trọng hơi lảo đảo, nhưng y vẫn bước lên một bước, liền sau đó cũng bất động, rồi nhẹ nhàng té xuống trên mặt đất, nhưng y vẫn cố gắng giãy dụa đứng lên.

Đạm Nguyệt Ngân cảm thấy trái tim cũng tựa hồ co quắp lại, bước liền vài bước đến bên người y, đã thấy sắc mặt y đỏ bừng, chắm chú nhìn chính mình, trong thần sắc ánh mắt vừa tuyệt vọng vừa đau xót, tựa hồ không thể tin chính hắn sẽ đối với y như vậy.

Đạm Nguyệt Ngân biết y càng không thể tha thứ chính mình, không khỏi thất thố lên, trong lúc nhất thời không biết là nên dìu y đứng lên, hay mở mắt lớn nhìn y ở trên mặt đấy giãy dụa a giãy dụa.

Đạm Nguyệt Ngân ở tại Yên Phù Cung đã lâu, thôi tình rượu mặc dù mạnh, nhưng từ trước đến nay hắn uống qua không ít, tự nhiên không có tác dụng cấp tốc như Tần Trọng, nhưng thấy y ở trên mặt đất giãy dụa vô thức làm rớt ra vạt áo của mình, lộ ra thân thể xích loã dưới xêm y, tuy rằng lúc này thân thể y suy yếu, nhìn không ra cái gì gọi là phong tình, nhưng Đạm Nguyệt Ngân cũng không cần thấy những khiêu khích đó, cũng đã chợt cảm thấy dục hoả từ nhỏ xíu phút chốc bốc lên cao ngút, dĩ nhiên có chút kìm lòng không đậu.

Đạm Nguyệt Ngân chưa bao giờ là người cấm dục, không tự chủ được ngồi chồm hổm xuống, liền đem Trần Trọng ôm vào trong ngực.

“Buông ra!” Tần Trọng cả giận nói, chợt đẩy hắn ra. Khí lực của y lúc này đã tới rồi ‘nỏ mạnh hết đà’, đẩy Đạm Nguyệt Ngân ra cũng đã dùng hết khí lực toàn thân, Đạm Nguyệt Ngân bất ngờ không phòng bị, bị y đẩy ra, lui về phía sau hai bước, nhưng Tần Trọng cũng không thể bước sang một bên, y sử hết lực làm cho nội tức kích động, ho khan không ngừng, tiếp đó phun ra một bụm máu.

Đạm Nguyệt Ngân nhìn thấy cảnh đó, con mắt cay xè lên ươn ướt, muốn nói cái gì đó, rồi lại không nói nên lời, chỉ cảm thấy ngực như bị một nhát đao xẹt qua, lúng ta lúng túng một lúc lâu, cũng không chịu nhận sai cùng chịu thua, thấp giọng nói rằng: “Ngươi cần gì phải cố chấp quật cường đến vậy? Chúng ta đều không phải từ lâu đã hoan hảo qua vô số lần sao?” Hắn ở trong chuyện phòng the thập phần tinh thông, nhận định chỉ cần chính mình đối với y ôn nhu, Tần Trọng tự nhiên sẽ chìm đắm dưới ôn tồn của hắn. Ai ngờ Tần Trọng lại cường ngạnh như vậy, đảo ngược hoàn toàn ngoài dư liệu của hắn.

Tần Trọng trước mắt đầu váng mắt hoa, gần như đã không nhìn thấy rõ bóng người Đạm Nguyệt Ngân. Y cúi đầu nở nụ cười, nói: “Đều là … lỗi của ta, ngươi hãy quên chuyện trước đây đi.” Đạm Nguyệt Ngân lấy sự tình trước kia để vũ nhục y, vậy thì y còn lời nào để nói. Tần Trọng giãy dụa, lảo đảo từ mặt đất bò lên, lảo đảo như muốn bò đi ra cửa.

“Không nên đi!” Đạm Nguyệt Ngân vội vã từ phía sau ôm lấy y, hoảng loạn kinh sợ gần như tràn ngập hết nội tâm của hắn, hắn cho tới bây giờ không nghĩ tới Tần Trọng lại liều lĩnh muốn ly khai hắn như vậy, mặc cho tình thế bây giờ đi cũng đi không nổi.

“Tần Trọng, vô luận ngươi muốn cái gì, ta đều cho ngươi, chỉ cần ngươi lưu lại!” Đạm Nguyệt Ngân dưới kinh hoảng, tự nhiên đưa ra một điều kiện to lớn như vậy. Hắn không dám dùng lực bức bách Tần Trọng khuất phục, sợ y chống lại sẽ làm tổn thương chính mình, chỉ có thể chăm chú ôm lấy y, không cho y giãy dụa.

Nhưng Tần Trọng gần như lâm vào trạng thái điên cuồng, Đạm Nguyệt Ngân đành phải đem y áp lên trên mặt đất, không cho y lộn xộn.

Hai người đều thở hổn hển, Đạm Nguyệt Ngân nhìn nam nhân dưới thân hai má đỏ bừng, biểu tình tần lâm tan vỡ tuyệt vọng, ngực bỗng nhiên có loại tình cảm ấm áp nói không nên lời, không khỏi cúi đầu, đặt lên bờ môi y một nụ hôn. Đôi môi mềm mại giống như ẩn chứa mật ý hấp thu không hết, Đạm Nguyệt Ngân gần như đắm chìm ở trong cái hôn ngọt ngào này.

Bỗng nhiên từ đầu lưỡi truyền đến đau nhức, làm cho Đạm Nguyệt Ngân nhất thời thanh tỉnh, thả nam nhân dưới thân ra, chỉ thấy y nhắm mắt lại, như là đợi chờ nhận lấy bão tố tức giận của hắn tuỳ theo mà đến, sắc mặt tái nhợt mà trấn định.

Một giọt máu tươi từ khoé môi Đạm Nguyệt Ngân tràn ra, hắn chậm rãi lau đi vết máu, rồi cười rộ lên.

“Tần Trọng, ta đã nói qua, ngươi càng giãu dụa thì ta lại càng hứng thú. Ngươi hiện tại đối với ta như vậy, là muốn ta hành hạ ngươi đến chết nhỉ. Đáng tiếc, sẽ không như nguyện của ngươi.”

Trong nháy mắt hắn liền thấy khuôn mặt Tần Trọng trắng bệch, Đạm Nguyệt Ngân biết chính mình đoán hoàn toàn không sai, sắc mặt không khỏi có chút vặn vẹo.

“Ngươi muốn chết đến như vậy sao?” Đem Tần Trọng để trên mặt đất, làm cho y không thể động đậy, thanh âm Đạm Nguyệt Ngân tuy rằng bình tĩnh, nhưng cảm thấy hạ phúc đã có chút dục hoả khó nhịn, chậm rãi ôm lấy Tần Trọng, để y tựa vào trong lòng mình, tay kia chậm rãi cởi bỏ quần áo trên người Tần Trọng.

Tẩn Trọng vặn vẹo thân mình, còn chưa kịp đẩy Đạm Nguyệt Ngân ra, khí huyết trong giây lát liền nổi lên cuồn cuộn, lập tức cả người vô lực, chỉ có thể tựa vào trên tay Đạm Nguyệt Ngân, cảm thấy được ngón tay lớn thon dài của Đạm Nguyệt Ngân đã cầm lấy trung tâm của chính mình, Tần Trọng thở hổn hển, tránh không khỏi cả người run rẩy.

Tuy giữa hai người đã có vô số lần hoan ái, thế nhưng đây là lần đầu tiên Đạm Nguyệt Ngân chạm nơi kia của hắn, thế nhưng y lại phát hiện ngoại trừ cảm thấy vô cùng nhục nhã nan kham ra, không còn có bất luật tình cảm khoái hoạt mãnh liệt nào.

Tay y nhẹ nhàng đặt ở trên cổ tay cực kỳ có kỹ xảo của Đạm Nguyệt Ngân. Cánh tay này có thể lấy lòng qua vô số người, cho nên mới thành thạo đến như vậy … Tần Trọng nâng mặt lên, gần như đã không thể nói nên lời, Đạm Nguyệt Ngân cúi gần xuống y, làm cho y càng hãm sâu vào trong lòng của hắn, lúc này hắn nghe được y thều thào nói nhỏ: “Nguyệt Ngân, từ bỏ ….” Thanh âm trầm thấp khàn khàn, khiến cho Đạm Nguyệt Ngân gần như không thể kiềm chế thêm được.

Đạm Nguyệt Ngân quay đầu nhìn về phía vẻ mặt tái nhợt của Tần Trọng, chỉ có thể cười khổ bất đắc dĩ, phát hiện chính mình không hề có lấy một chút cảm giác muốn chà đạp y điên cuồng như những lần trước đây, chỉ có loại bi thương nhàn nhạt. Đạm Nguyệt Ngân hoà nhã nói: “Nhẫn nhịn chút nữa, dục hoả tự nhiên sẽ tốt.”

Đạm Nguyệt Ngân cảm thấy niêm dịch ướt nóng phun ở trong lòng bàn tay mình, lúc này Tần Trọng cúi đầu rên rỉ ra một tiếng, thanh âm cực lực áp lực, khiến cho Đạm Nguyệt Ngận có loại cảm giác khích thích đến cực điểm, nhiều năm qua, trải qua vô số lần hoan ái, nhưng chưa bao giờ có cảm giác cực kỳ khoái hoạt như hiện tại vậy.

Đạm Nguyệt Ngân nhìn biểu tình của nam tử trong lòng vừa tiều tuỵ vừa xấu hổ, hai tròng mặt hoảng hốt, gần như đã đánh mất tiêu cự, chậm rãi vô lực yếu ớt nằm ở trong lòng mình, cánh tay cũng thả lỏng rơi xuống.

Chỉ chạm một chút liền ngất đi sao?

Đạm Nguyệt Ngân không khỏi cười khổ, hạ thân tuy rằng đang gào thét dữ dội, nhưng cũng không đành lòng lần thứ hai đối với y thi bạo, nơi đó dù sao cũng không phải là nơi trời sinh hoan ái, cho dù luôn mãi cẩn thận, cũng vô pháp tránh khỏi tạo thành thương tổn.

Đạm Nguyệt Ngân dùng mặt mình nhẹ nhàng cọ a cọ lên cái trán của Tần Trọng, đưa hai tay ôm lấy y, đi đến đặt lên trên giường. Nước nóng chuẩn bị tốt lúc trước đến giờ đều đã lạnh, Đạm Nguyệt Ngân cho người thay đổi một chậu khác, sau khi hạ nhân lui, hắn mới cởi quần áo ra chậm rãi lau sạch thân thể của mình.

Lau từ ngực đến bụng, đến giữa hai bắp đùi, dục hoả nửa người dưới từ lâu đã cứng rắn như thiết, Đạm Nguyệt Ngân cảm thấy mồ hôi chậm rãi rơi xuống, chậm rãi cúi người nhìn Tần Trọng, ngón tay thon dài đưa tóc rối bời bát nháo của y vén ra sau tai của y, hắn nhịn không được có chút xuất thần.

Trước kia không muốn nhìn y, không muốn thấy y, cho nên kỳ thực căn bản là không thấy rõ dung mạo của y, kỳ thực nhìn kỹ lại, y tuy rằng không tuấn mỹ, nhưng lại có loại khí chính trực, đặc biệt là biểu tình ẩn nhẫn lúc cao trào tình ái, càng phát ra loại cảm giác cực kỳ dâm loạn, trách không được đông đảo đệ tử của Yên Phù Cung nhìn y với ánh mắt thèm khát.

Ngực của Đạm Nguyệt Ngân như bóp nghẹt một cái, hiện tại mới phát giác ra chính mình sơ ý đến cỡ nào, sắc mặt hắn càng ngày càng âm trầm.

Đạm Nguyệt Ngân cứ như vậy nhìn Tần Trọng, chẳng biết nhìn bao lâu, chỉ thấy người trên giường mi mắt khẽ động, rồi mở mắt, vẫn là biểu tình đang hoảng hốt, tựa hồ còn chưa có từ trong tình dục giãy đi ra, ngực hắn cũng không biết đang có tư vị gì, Đạm Nguyệt Ngân chậm rãi nằm xuống bên người y, giơ một cánh tay lên, nhẹ nhàng phóng tới trên người y, khiến cho y gần như nằm trọn trong lòng ngực mình. Độ ấm thân thể y khiến cho Đạm Nguyệt Ngân hơi an tĩnh.

Trầm mặc một hồi lâu, Đạm Nguyệt Ngân thấp giọng nói: “Trước đây, ta biết ngươi rất tốt với ta, thế nhưng lòng ta lại tự nhiên không có ngươi, tự nhiên không thể tái tiếp thu ngươi, thế nhưng vô luận ta bức ngươi thế nào, nói móc ngươi, ngươi cũng không chịu ly khai, ai biết ngươi tiếp cận ta sẽ có mục đích gì, tự nhiên lòng ta sẽ có điểm đề phòng. Nếu hiện giờ ta đã quyết định đối tốt với ngươi, ngươi cần gì vẫn phải giận dỗi?”

—————–còn tiếp—————–

4 bình luận về “Lưỡng Trọng Thiên – Chương 7 (phần 2)

Cảm xúc của bạn và tôi : ≧▽≦ | ↖(^ω^)↗ | ┬_┬ | ლ(¯ロ¯ლ) |╮(╯_╰)╭| (╰_╯) | o(︶︿︶)o | o(>﹏<)o | ●︿● | (⊙︿⊙) | O(∩_∩)O | ╭(╯^╰)╮ | (‾-ƪ‾) | ~(‾▿‾~) | (๏̯͡๏)| ‎— —!| ≧◡≦ |╰⊙═⊙╯ \("▔□▔)/ | (╬ ̄皿 ̄)凸 | (╯‵□′)╯︵┻━┻ | ಠ_ಠ | (≧∇≦)/ | (*´▽`*) | ( ̄ー ̄) | (●^o^●) | (~_~メ) | (ღ˘⌣˘ღ)