Phiên Ngoại : Ác Mộng – Điển Y
Tác giả: Điển Y
dich : QT
edit : phương bình (mr.bear)
beta: phương bình (mr.bear)
phiên ngoại lúc tỉnh mộng
Chương 34
Sau đó không lâu….
Đến khi bác sĩ cho phép, Trình Hi liền đỡ ta tại hoa viên ở bệnh viện tản bộ, vận động thích hợp sẽ khiến việc khép miệng của vết thương thuận lợi hơn. Tuy hoa viên có nhiều người, nhưng đa phần đều là bệnh nhân, thế nhưng ai cũng có người thân hoặc bạn bè đi cũng, người nào cũng mang nét tươi cười trên mặt. Tiểu Tư dù dỗ thế nào cũng không chịu đi theo! Ngồi ở trên ghế chờ Trình Hi đi lấy nước, ta lặng lẽ đánh giá bốn phía!
“thôi đi!” một tiếng hét lớn vang lên.
Ta theo thanh âm nhìn về, ở cách đây không xa…. là một người trẻ tuổi!
Bọn họ nói gì đó, vì khoảng cách quá xa làm ta nghe không rõ, nhưng tính hiếu kì vẫn làm ta nhìn họ không dứt! Đột nhiên cô gái nổi giận, xoay người li khai. Cậu nam ngồi ở trên ghế đá thô bạo vò đầu tóc mình, cúi đầu xuống! Ta nghĩ chắc cậu trai đó tâm tình không tốt, không biết có nên lại an ủi không?! Đột nhiên cậu ấy ngẩng đầu nhìn quanh bốn phía, ta nhanh chóng dời đi ánh mắt, không ai thích bị người khác nhìn cả!……. nhưng lúc ta nhìn lại về phía cậu ta, cô gái kia không biết đã quay lại khi nào, lần thứ hai vươn tay ra, sau đó bàn tay kia không bị hất ra lần nữa…
Một hình ảnh rất bình thường nhưng lại làm ta cảm động, lúc một người rơi vào bệnh tật gian khổ, nếu có người ở bên cạnh ngươi, hướng ngươi vươn tay, nhất định là người đáng giá đứng cạnh để chia sẻ cùng ngươi suốt đời….
“đang nghĩ cái gì?” Trình Hi đi về phía ta, trong tay là một ly nước nóng. Khi tiếp nhận ly nước từ hắn, trong lòng ta nảy lên cảm giác không chỉ là cảm kích! Thay đổi vì một người, đều không phải chuyện dễ dàng!
“cảm ơn!” Trình Hi vô cùng kinh ngạc nhìn ta, ta không khỏi thấy lạ, chẳng lẽ nói sai sao, “làm sao thế?”
“chỉ là một ly nước thôi, không cần nói cảm ơn đâu! Em chỉ cần nói với anh một chuyện……” Trình Hi hơi ngập ngừng.
Ta nói: “ta biết ngươi muốn nói gì, ta cũng muốn ngươi biết tâm tình của ta!”
“nếu em có thể nói ra anh thật rất vui!”
Ta gật đầu!
“ta nhớ đứa nhỏ!” ta đối Trình Hi nói.
“không nhớ anh sao?” Trình Hi ngồi xuống hỏi ta.
“chúng ta mỗi ngày đều gặp mặt a!”
“nhưng sáng sớm nay anh đi làm còn gì!”
“…..” tuy rằng Trình Hi luôn ở cạnh ta, công việc đều bỏ sang một bên, nhưng hắn ngày nào cũng phải ngồi trên máy tính mà điều hành công ty.
**
Qua nửa tháng sau, ta rốt cuộc cũng có thể làm thủ tục xuất viện!
Đã có thể về nhà rồi! đúng vậy, căn nhà kia không chỉ còn là nhà của một mình Trình Hi nữa rồi!
( hoàn ) điển y
[phương bình]
Ta biết chương cuối này ta làm rất dở, =.=
Nhưng ta cũng không biết làm thế nào cho nó hay lên cả, QT khó hiểu quá, nên ta chỉ có thể chém chém và chém.
Mạch văn có thể bị đứt đoạn, mong các reader thân yêu tha lỗi cho ta.
Xong bộ này, ta sẽ k update 1-2 tuần, vì ta sắp thi HKI rồi, “quân kĩ-khuynh tẫn’ cũng đã làm đến chương 5, mà mỗi chương thì dài tận 9 trang word =.=, ta sẽ làm dần dần và post 10 chương một lần.
Mong các bạn thông cảm!
Lời cuối, AM thật sự hoàn rồi!